Ảnh minh họa |
Tối qua tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ. Tôi thấy mình chết. Tay không còn sờ được nữa. Thân không chạm được nữa. Tai không nghe được nữa. Mắt không ai thấy mình nữa. Duy chỉ còn cảm nhận. Tôi trải qua tất cả những thứ mà linh hồn trải qua. Thậm chí trải qua luôn cảm giác mình là một bóng ma hay một hồn ma.
Thật ra đó là một cảm giác rất bất lực. Cảm giác thèm ôm người mình thương mà ko thể. Cảm giác muốn mặt đối mặt, muốn sờ chạm, ôm ấp hay nói lời yêu thương. Cảm giác muốn làm việc, muốn làm điều gì đó mà không có thân xác để làm. Cảm giác muốn được nói chuyện mà ko ai có thể nói với mình. Cảm giác muốn chạm vào chiếc lá, cành cây.... mà ko được.
Lúc đó mới cảm nhận hết cái gọi là tình yêu với thân xác này. Mới thấy cảm tạ 5 giác quan này. Tự nhiên hiểu tại sao cho trẻ nhỏ học 5 giác quan là điều vô cùng cần thiết, tại sao ôm ấp lại cần hơn cả sữa mẹ, như tình yêu quan trọng hơn tiền tài....Bởi đơn giản đó chẳng phải là khát khao lớn nhất trong cõi linh hồn khi đến thế giới này sao?
Thế mới nhận ra sự kỳ diệu của yêu thương, vì yêu thương là kết lại gần. Bởi chỉ có yêu thương linh hồn mới sống trọn vẹn với nhu cầu lớn nhất của nó. Nhu cầu được cảm nhận. Mặt trái của nó mà linh hồn cũng phải cảm nhận đó là nỗi đau. Nỗi đau khi chạm rất sâu nó không khác gì cảm giác chơ vơ của linh hồn. Nó là phân ly. Là tách biệt. Là sự hỗn loạn của tâm. Là khát khao của thành tựu chung....
Yêu và kết hợp hài hòa chính là sự thăng hoa của linh hồn. Dù đó là trong mối quan hệ nào. Từ công việc, con cái đến tình yêu . Một con người được sống trong yêu thương trọn vẹn là con người hoàn tất trọn vẹn sự khát khao khi đến thế giới này của linh hồn. Và chúng ta trưởng thành trong điều đó.
Bởi linh hồn đến thế giới này với khát khao yêu thương nhưng cũng tiềm ẩn điều đối lập. Đó là bản ngã của phân ly. Mọi phân ly đều đến từ bản ngã, từ cái tôi không trọn vẹn. Từ sự tổn thương và bị tổn thương của những mong đợi từ bản ngã mà không thành. Nếu ta ý thức được điều lớn nhất, điều cái chúng ta thực sự cần, đó là hiểu, thương và kết nối, ta đã đi hết những nhu cầu lớn nhất của linh hồn khi chạm đến thân xác này rồi.
Vậy mà ta vô tình bỏ qua những sự kết nối lớn nhất. Kết nối và yêu thương cơ thể mình. Thứ có thể mang lại cho mình khả năng thỏa mãn mục đích đến với thế giới này của linh hồn. Ta bỏ qua kết nối với những người ta yêu thương, ta không thể tha thứ cho chính mình hay tha thứ cho người khác như tha thứ cho chính mình. Ta không thể cảm tạ chính mình khi cảm nhận được một giọt nước đang đọng lại long lanh dưới ánh mặt trời. Lắng nghe một tiếng chim gù trong màn sương ướt....
Ta quên quan sát và cảm nhận những tán lá lao xao và từng đối nắng xuyên qua những tán cây long lanh như hàng nghìn viên kim cương lấp lánh.
Chỉ khi phân ly, khi ta không còn có thể làm gì nữa. Không còn khả năng sờ chạm, trao đổi, lắng nghe , hay thấu hiểu để yêu thương, ta mới khát khao được yêu thương , được kết nối, được hiểu, được thương.
ST.